“Ai nói rằng trẻ con không biết nghĩ sâu như người đã lớn. Chắc phải sâu sắc hơn.
Ai bảo thời kinh tế thị trường tình người với người rớt giá.”
Mưa !
Đã mấy hôm nay cứ mưa rồi mưa mãi. Chẳng ai ưa cái khí trời ẩm ướt, dai dẳng, thấm hơi lạnh và ám hơi nước này.
Cả đất, cả trời bị màn mưa mỏng tang như khói sương mù bó chặt lấy. U ám, tẻ nhạt và bạc phếch.
Cái thời tiết ấy dễ làm con người ta quên đi nhiều thứ hoặc 1 vài thứ, hữu hình hoặc vô hình.
Chợ, đông người và tấp nập. Ồn ào, xô bồ, cạnh tranh và bon chen.
Góc chợ, 1 ông già mù ngồi bó gối. Đôi mắt đục hướng ra xa xăm vô hướng. Trước mặt ông là cái nón lá đã rách tả tơi, ẩm ướt nước mưa. Ông có lẽ đã ngồi đó lâu lắm. Khuôn mặt khắc khổ không lấp đi vẻ nhân từ.
Những nếp nhăn của tuổi già xô đẩy nhau như cho người ta thấy ông đã từng qua đủ những sóng gió thời ông trai trẻ. Lớp áo mỏng phía ngoài thấm nước mưa phùn đã chuyển từ nâu bạc sang màu đậm. Mưa lạnh. Ông khẽ run.
Chợ đôg người. Người ta vẫn lướt qua vội vã.
Có 1 cô gái trẻ vẻ sang trọng, thời trang, ngồi trên xe máy dừng ngay trước mặt ông cụ mua hàng ngay gần đấy. Liếc ông 1 cái, lẩm bẩm “Ngày nào đi chợ cũng thấy ngồi. Có tay có chân chứ có què quặt đâu mà phải sờ lần ăn xin như thế? ” mua xong, chủ với xe rồ ga đi, vài vệt nước từ chiếc xe bắn ra đập vào nón của ông kêu đánh “Tách…”
Ông khẽ đưa đôi mắt đục mờ theo hướng xe cô gái. Ông nghe thấy cô gái nói !
Chợ bắt đầu vãn người. Mấy người phụ nữ đi bán mớ rau, con cá hết hàng sớm ngang qua chỗ ông đều không ngại lấy trong túi ra dăm ba nghìn lẻ, bỏ vào nón ướt.
Ông không quên gật đầu nói tiếng cám ơn khẽ khẽ cho những người tốt bụng. Người mù, họ có thính giác tuyệt vời như thế đấy.
Chợt, 1 cậu thanh niên ngang qua. Đã đi lướt rồi nhưng cậu lại quay trở lại, móc trong túi tờ 2 nghìn lẻ đã cũ nhàu, vo viên ném bịch vào giữa nón. Ông cụ khẽ lắng tai nghe. Như mọi lần ông nói “Cám ơn đã thương tình.”
Có 2 mẹ con đi chợ về ngang qua. Đứa bé đội cái mũ màu hồng nhỏ nhỏ, nắm tay mẹ bước từng bước chậm vì sợ trơn, trên tay nó giữ khư khư cái bánh mì được bọc trong mấy lần giấy bóng.
Dừng lại trước mặt ông già mù, đứa bé kéo tay mẹ nó nói khẽ gì đó. Mẹ nó cười, đưa cho nó tờ 5 nghìn trong ví. Nó đi tới cái nón của ông, lấy 2 tay đặt cẩn thận tờ tiền vào trong nón, không quên kéo mấy đồng lẻ người ta vất vô ý gần bay ra phía ngoài vào.
“Cháu gửi ông a.”
“Ông xin…” Ông khẽ nói run run, đôi bàn tay đưa ra chạm vào vành nón đã rách nát.
Đứa trẻ quay lại, đi ra chỗ mẹ nó đứng. Nhưng bất chợt nó quay lại chỗ ông già mù. Nó khẽ đặt cái bánh mì vào tay ông rồi cười hồn nhiên.
“Cháu nhường ông nhé. Ông ăn luôn không nguội mất.”
Ông già cầm cái bánh mì của đứa trẻ, đôi mắt đục chợt ngân ngấn nước. Mẹ đứa bé đứng ngoài mỉm cười, vẫy tay gọi nó chào ông rồi trở về nhà.
Mưa nặng hạt thêm, ông già cầm chiếc bánh mì nóng trên tay mặc cho những hạt nước rơi vào chiếc nón ngay phía trước.
Ai nói rằng trẻ con không biết nghĩ sâu như người đã lớn. Chắc phải sâu sắc hơn.
Ai bảo thời kinh tế thị trường tình người với người rớt giá.
Còn nhiều người tình nghĩa đáng để ta thương, đáng để ta yêu, đáng để ta chia sẻ.
Sao không sống chậm hơn một chút và suy nghĩ yêu mọi người xung quanh hơn ?
Nguồn: St