Có những sáng chớm lạnh, gió như chiếc khăn choàng lên vai hao gầy, muốn ủ ấm nhưng lạ kì chỉ khiến người khác cảm thấy se lạnh. Cũng có những sáng chớm rét ta bước ra đường, người người chỉ vội choàng cho nhau chút cảm xúc ấm áp chớm Đông còn ta thấy mình lạc lõng giữa bao người.
Ai cũng có một thứ để yêu thương, và tình yêu đó cũng có khi nửa vời. Nửa vời vì yêu thương không cân bằng, hay nửa vời vì một thứ tình yêu mong manh, mờ nhạt. Ta quen nhau chỉ vì thứ tinh yêu ép buộc, cái tạo hóa gọi mãi với cái tên nợ. Duyên thì đến nửa vời, yêu thương ai quá khó có phải vì quá chưa thể chấp nhận con người thật của ai kia, hay sợ vì ta sẽ hững hờ. Chỉ có thể bước vội, lau vội những giọt nước mắt rơi xuống.
Nhiều người nói sao ta không sống hết mình? Phải rồi đó cũng là một thói quen, một thói quen mãi khó lòng mà từ bỏ. Giáng sinh, một mùa Đông lạnh, nhìn thấy từng óng ánh phát ra từ cây thông, nhìn những ánh đèn vàng vọt trải khắp phố xá. Người cũng mang một chút thương nhớ, một chút buồn nhưng cũng mang một chút thánh thiện. Trìu mến nhìn thế gian bằng đôi mắt buồn, nhắm mắt thật chặt cảm nhận một Giáng sinh một chút ấm áp. Giữa điểm đi và điểm dừng là một quãng thời gian dài.Không thảnh thơi.
Đêm ta buông mình chờ đợi những dòng tin nhắn từ một ai đó thân quen chỉ với một câu Giáng sinh vui vẻ em nhé!. Nhưng chờ hoài thì vẫn mãi chẳng có ai. Chỉ thấy Ừ thì đâu biết số điện thoại!. Người đứng nắm chặt tay một người ở giữa đêm vì cảm giác sợ một người sẽ lạnh. Người hát vui vơ vài câu hát Giáng sinh dịu ngọt trong bản nhạc xưa cổ. Nhắm mắt, xuôi tay một người khác chỉ biết lặng đứng đó với chiếc áo đỏ vu vơ, nhìn hai bóng hình khuất xa dần.
Rồi thì tìm đến nhớ thương như một phần của cuộc sống. Một phần nhiều ngày ngày ta nhớ về một hình hài đi chóng vội… Rồi cũng tự nhủ rằng sẽ không nhớ nhung chi nữa… Rồi sẽ có một nơi khác đem cho ta chút nhớ thương. Noel lạnh, nhưng ta hiểu được mình hơn chút rồi chăng? Rằng nhớ chỉ là một thoáng cô đơn để ta đem mình vào gió thoảng. Ít ra sau này, mỗi mùa thương nhớ đi qua ta cũng thấy được trong muôn vàn tâm can bản thân có lúc đã sai, ta có lúc đã không cố gắng hết mình. Nhưng ít ra ta sẽ không hối tiếc.
Mùa này mang một chút thương nhớ gởi đi một nơi xa…