★ BẠN CÓ MUỐN CÂU CHUYỆN CỦA BẠN TRỞ NÊN SỐNG ĐỘNG NHƯ MỘT BỘ PHIM KHÔNG? HÃY GỬI NÓ ĐẾN yt@tsp.cool
★ NÓ SẼ ĐƯỢC LỒNG TIẾNG BỞI MỘT DIỄN VIÊN CHUYÊN NGHIỆP VÀ MỘT NGHỆ SĨ HOẠT HÌNH SẼ TẠO RA VIDEO TỪ CÂU CHUYỆN ĐÓ!
★ Đăng ký CHUYỆN KỂ CÓ THẬT nhé!
Xin chào mọi người! Tôi là Kelly, hiện tại đang 21 tuổi. Tôi nhận ra rằng những người kể chuyện tại kênh này sẽ luôn tóm tắt câu chuyện ngay từ ban đầu. Vì thế, tôi sẽ làm khác đi – tôi sẽ kể cho các bạn mọi chuyện theo thứ tự thời gian, từng sự kiện một. Dù sao thì đây cũng là cuộc đời – bạn sẽ chẳng bao giờ biết chuyện gì sẽ diễn ra trong tương lai và bạn chỉ có thể hy vọng rằng mình sẽ phản ứng lại bằng 1 phương án tốt nhất… hoặc đưa ra những quyết định đúng đắn.
Và mọi thứ bắt đầu khi tôi 17 tuổi, khi đó, bố mẹ tôi đã đi tới một khu nghỉ dưỡng trượt tuyết tại Núi Hood. Chúng tôi tới đây vào mỗi dịp nghỉ lễ Giáng Sinh – đây chính là một trong những thói quen của cả gia đình. Mẹ không thích trượt tuyết cho lắm, vì thế bà dành khá nhiều thời gian trên một cái ghế ngả người – mặc đồ thật ấm áp trong khi một bên tay cầm sách còn tay kia thì cầm cà phê nóng. Nhưng bố và tôi chính là những người hâm mộ nồng nhiệt của môn trượt tuyết, và chúng tôi thường trượt cả ngày cho đến khi cáp treo ngưng hoạt động.
Nhưng một ngày nọ, bố tôi đã ăn phải một món gì đó bị hỏng vào bữa tối, và ngày hôm sau, bố phải ở lại nhà nghỉ của chúng tôi, vì thế, tôi lên núi một mình. Ngày hôm ấy rất tuyệt, nhưng tâm trạng của tôi lại cực kỳ tồi tệ, những cái ván trượt dường như đang rất nặng nề. Bạn đã bao giờ để ý rằng khi bạn đang buồn bực, những chuyện phiền toái có thể xảy ra bất cứ lúc nào không? Chà, ngày hôm đó không phải là một ngoại lệ đâu, tôi không nhìn thấy một khối nước đá dưới chân mình nên bị trượt đi… và không chỉ đâm sầm vào đâu đó, mà trong khoảng 1 vài giây, tôi đã vung vẩy tay mình như hâm trong khi vẫn đang cầm ván!!! còn chân thì vẫn đang đi bốt!!! và cố gắng lấy lại thăng bằng. Các bạn có thể gọi đó là cú ngã của thế kỷ đấy.
Tôi cảm thấy mình cứ như là một con bò mập địt vậy, và khi thấy có một anh chàng nọ đang đứng và nhìn tôi, tôi cáu hết cả lên. Có lẽ là vì cậu ấy đang cười, nhưng hơn hết, cậu trông rất thu hút dù mới chỉ nhìn thoáng qua. Bạn biết đấy, đôi mắt xanh của một số người sẽ sáng rực rỡ và trở nên trong veo khi mặt trời đang chiếu sáng và tuyết cũng ở khắp xung quanh nữa. Chuyện là thế đó, bảo sao tôi không bực bội cho được.
“Cậu nhìn ai thế? Chưa thấy những chú voi con học bay bao giờ à? Đưa tay của cậu cho tôi nào!” Tôi thêm những lời cuối khi nhận ra rằng đứng dậy trong đống băng này chẳng phải là một công việc dễ dàng gì, và toi hoàn toàn không muốn chụp ếch khi được ánh mắt ấy ngắm nhìn đâu. Nhưng phản ứng của anh chàng này làm tôi hơi hoang mang – nụ cười của cậu ấy biến mất, cậu đi lại chỗ tôi nhưng trông có vẻ hơi xấu hổ. “Nhưng cậu chỉ được cầm sát khuỷu tay tôi thôi đấy nhé”, cậu ấy nói và giơ tay ra. Tôi vẫn có thời gian để nghĩ rằng “Cái gì vậy trời?” khi nhận ra rằng cậu ấy có một đôi bao tay rất lạ – cực mịn và có màu đen… Ôi trời, anh chàng mắt xanh này có tay giả.
Âm nhạc bởi Epidemic Sound:
#CHUYỆNKỂCÓTHẬT
Tham Khảo chuyên mục khác:
– Kiến thức cuộc sống
– Máy pha cafe
– Kỹ năng sống