T3, 03 / 2014 7:06 sáng |

 

Hai mươi ba năm kể từ ngày Mẹ sinh con ra đời, hình như chỉ có khoảng 5 năm, kể từ cái ngày con vào Đại học tới bây giờ, con mới thật sự thấm thía tình thương của Mẹ, mới ngừng làm Mẹ buồn rồi khóc thầm vì sự ngang bướng cứng đầu và thích chống đối của con. Có tới những 18 năm con làm Mẹ từ vất vả, lo lắng, rồi đến khổ tâm…

 

 

Con vẫn nhớ cái ngày con làm Mẹ tức giận đến trào nước mắt, kể từ đó Mẹ không còn nói tới con thêm một lần nào nữa.

 

Rồi cái ngày con sắp bước chân vào giảng đường Đại học, bắt đầu một con đường mới, sắp phải rời xa gia đình, con mới biết nhớ thương Mẹ. Giây phút lấy hết can đảm gọi điện thoại xin lỗi Mẹ trong nước mắt, Mẹ chỉ nói "Về đây, Mẹ nấu gì ngon cho ăn rồi sắm sửa đồ đạc chuẩn bị đi học". Thì ra, Mẹ đã quên từ lâu.

 

Bữa cơm ấy bên Mẹ, bên gia đình mình trước khi đi chính là nguồn động lực lớn lao để con phấn đấu suốt 4 năm ở Giảng đường Đại học, và thậm chí tới cả bây giờ, nó là kim chỉ nam mỗi khi con lạc hướng trong cuộc sống, và cũng là ước mơ về mái ẩm nhỏ của con sau này!

 

……

 

Mấy năm trôi qua rồi, trải qua bao chuyện vui buồn, con của Mẹ đã lớn, trưởng thành hơn. Con bây giờ đã đủ hiểu chuyện trở thành chỗ dựa cho gia đình, không còn là đứa bốc đồng nông nổi nữa. Mẹ biết không, con vẫn hay nghĩ về chuyện ngày xưa, về những lỗi lầm của con, để từ đó nhắc nhớ bản thân mình phải sống tốt để mà bù đắp những ngày tháng đó.

 

Đi làm xa nhà, con chỉ mong cho nhanh tới cuối tuần để chạy ngay về nhà. Một mình con phải tự đối mặt với nhiều thứ, mệt mỏi lắm Mẹ ạ. Chỉ khi về nhà con mới thấy bình yên.

 

Về nhà, là có sẵn mâm cơm Mẹ dọn rồi cùng Ba ngồi đợi con về.

 

Về nhà, con chỉ việc bước vào nhà tắm, Mẹ đã pha sẵn nước ấm, chuẩn bị sẵn đồ cho con thay.

 

Về nhà, là được ăn biết bao nhiêu món con yêu thích mà Mẹ phải lặn lội đi tìm trước khi con về.

 

Về nhà, là được café sáng do Mẹ tự pha, cả nhà ba người chúng ta ngồi nói chuyện với nhau trước khi Ba đi làm.

 

Về nhà, là được Mẹ chăm như con nít mỗi khi con bệnh, mặc dù miệng thì cứ mắng "Con gái lớn già đầu rồi, bạn bè có chồng có con cũng sắp hết rồi, vậy mà cô còn long nhong, không biết tự lo thân!". Vậy mới mới thấm thía cái câu "Con dù lớn vẫn là con của Mẹ!".

 

Về nhà, là được Mẹ vỗ về an ủi con mỗi khi con khi thấy con đau buồn vì một người con trai nào đó. Mẹ nói, "Con gái của Mẹ, Người ta nói Yêu để hạnh phúc thì hãy yêu, còn Yêu để đau khổ thì thôi đừng yêu. Nếu mà có khó quá thì thôi, con ở với Ba mẹ thế này, Ba Mẹ cũng nuôi con cả đời mà. Trong mọi hoàn cảnh, hãy biết yêu bản thân mình!"

 

Về nhà, là có tình thương!

 

Về nhà, là có Mẹ!

 

Mẹ à, con gái của Mẹ, là đứa khác người Mẹ nhỉ! Con không quen ôm hôn, cũng chưa từng ôm hôn hay nũng nịu với Mẹ, không quen nói nhớ nhung, không quen dành những lời ngọt ngào hay lãng mạn cho Mẹ (món quà 8/3 năm nào con mua nhưng mắc cỡ không dám tặng, con vẫn giữ đây Mẹ à!).

 

Nhưng mà Mẹ ơi, nếu chỉ cần nhìn vào mắt con, Mẹ biết con vui hay buồn, thì chắc Mẹ cũng thấy được rằng, Mẹ quan trọng đối cới con như thế nào mà, phải không? "Mẹ có thể thay thế tất cả, nhưng không ai có thể thay thế Mẹ!"

 

8/3 này, con sẽ không tặng Mẹ hoa hay quà. Ngày hôm đó con sẽ về với Mẹ, hai Mẹ con ta cùng vào Bếp nấu món gì đó thật ngon, cùng ngồi bên nhau tâm sự chuyện giữa "Mẹ và Con gái". Con – sẽ dành tặng Mẹ cả trái tim con, Mẹ nhé!

 

 

Bài viết cùng chuyên mục